Sự kỳ diệu của luật pháp Một phần Mười


(Truyện ngắn Bố và con gái phần 17.)
-Bố Phi ơi. Nhà xuất bản vừa gọi điện cho con. Họ bảo, tháng qua bán được 10 000 cuốn “Nền đạo đức tin lành và tinh thần của chủ nghĩa Tư Bản” của bố. Họ nói sẽ gửi vào trong tài khoản của bố 20 triệu. Muộn nhất trong chiều ngày hôm nay.

  • Tốt lắm con gái.
  • Bố ơi. Con đọc sách, thấy hình bố làm phụ hồ. Thật hay giả vậy? Bố hay chụp ảnh tự sướng, nên con không biết bố có thời vất vả vậy đâu.
  • Cho nên, khi đã giàu rồi bố vẫn sống rất giản dị. Mỗi ngày bố chỉ tiêu trong độ 400 000 đồng thôi.

  • Mùa đông năm 2020, bố về quê. Hai bàn tay trắng.
    Ông nội con, và ông dượng Hoàng, già rồi mà vẫn phải đi xây, đi phụ hồ ở quê Hà Tĩnh nuôi con. Bố nằm trùm đầu trong chăn, khóc ròng, con gái ạ. Ông dượng Thông cũng phải đi xây bên Đức. Ông dượng Anh ở nhà thất nghiệp. Có những thời điểm, bố tuyệt vọng.
    Bà Hải nói rằng, không biết bấu víu vào ai nữa, thì phải bấu víu vào Đức Chúa Trời. Khi lên được Amazon rồi, bố giàu có mấy hồi.
    Bố đài thọ học phí, sinh hoạt phí cho tất cả sinh viên & giảng viên khoa văn trường nhân văn, khoa bố học ngày xưa. Hồi đó, bố đấu tranh chính trị, nếu không, bây giờ đã là một ông giảng viên trong khoa. Các thầy cô toàn lấy bài bố đọc cho cả lớp nghe làm văn mẫu.
    Tôi dạy Kinh Thánh cho con gái của mình rất kỹ. Nhưng tôi dạy theo lối phác thảo, để cháu tự học.
    -An ơi, bố cho con mỗi ngày 500 000 để tiêu. Con phải nộp cho giáo hội 50 000.
  • Dạ.
  • Con biết vì sao không? Mọi nước Phật giáo đều vỡ nợ, vì không biết đến luật Một phần Mười. Họ bị Đức Chúa Trời rủa sả, Ma-la-chi chương 3, câu 8 và câu 9. Con đọc cho bố nghe nào.
    Con gái tôi khép váy, mở Kinh Thánh ra và đọc:
    “Người ta có thể ăn trộm Đức Chúa Trời sao? Mà các ngươi ăn trộm Ta. Các ngươi nói rằng: Chúng tôi ăn trộm Chúa ở đâu? Các ngươi đã ăn trộm trong các phần mười và trong các của dâng. Các ngươi bị rủa sả, vì các ngươi, thảy cả nước, đều ăn trộm Ta.”
  • Amen. Con thấy chưa, họ nghèo mà không biết vì sao mình nghèo. Bố tuân thủ luật pháp Một phần Mười rất đầy đủ, nên bố giàu. Chỉ có 10 000 đồng, bố sẽ nộp cho Chúa 1 000 đồng. Nhận lương bảo vệ tháng đầu tiên 6.5 triệu, bố nộp cho giáo hội 650 000. Bố nộp cho Chúa 1000 đồng. Đức Chúa Trời không bao giờ chê 1000 đồng là ít. 1000 đồng của 10 000 đồng thì vẫn là cao.
  • Dạ. Con gái tôi ngoan ngoãn đáp.
    Tôi nói với cháu:
  • Con đọc tiếp câu số 10!
  • “Các ngươi hãy đem hết thảy phần mười vào kho, hầu cho có lương thực trong nhà ta; và từ nay các ngươi khá lấy điều nầy mà thử ta, Ðức Giê-hô-va vạn quân phán, xem ta có mở các cửa sổ trên trời cho các ngươi, đổ phước xuống cho các ngươi đến nỗi không chỗ chứa chăng!”
  • Giờ con biết vì sao nhà mình giàu chưa? Càng cho Chúa nhiều, mình sẽ càng giàu. Nhà mình giàu vì mình nộp thuế cho Đức Chúa Trời đầy đủ. Tất nhiên, Đức Chúa Trời không cần một phần mười đó của mình. Mình nộp vào, để Đức Chúa Trời biết tấm lòng mình trung tín trong luật pháp. Nhiều nhà thờ bỏ luật một phần mười, kết quả, con cháu chui thùng container. Những người vay tiền của bố cũng vậy. Bố cho vay người bốn triệu. Làm được 200k là gửi lại cho bố 20k. Bố cho vay tiếp. Ai không gửi như vậy, lấy ý do là lắt nhắt không gửi, lần sau có quỳ xuống cầu xin, bố không cho vay nữa, cho dù là chị em con cô con cậu của bố. “Kẻ nào có (lòng trung tín) thì sẽ được cho thêm, còn kẻ nào không có, chính cái nó đang có cũng sẽ bị lấy mất.”
  • Dạ. Giờ thì con biết vì sao sách của bố bán đắt hơn các ông Bảo Ninh và Nguyễn Huy Thiệp rồi. Các ông ấy chỉ toàn kể khổ, chỉ có bố mới đưa ra giải pháp.
  • Ngoài xã hội toàn bọn nhà văn, nhà báo rẻ tiền. Karl Marx là một tên triết gia rẻ tiền.
  • Bố ơi. Con không kinh doanh đâu. Con thích viết sách như bố. Cho mấy tên nhà văn kia lụi tàn luôn.
  • Đúng rồi con gái ngoan. Các ông ấy là người Phật giáo. Phật giáo là tà đạo. Nhưng người đời không biết con ạ. Bố nói nhỏ với con đấy nhé. Ra đường, con đừng nói với bạn bè Phật giáo là tà đạo, kẻo chúng trù dập con
  • Dạ vâng bố. Bố đưa văn minh tin lành vào Việt Nam, con ủng hộ bố. Yêu bố quá.
  • Bố cũng yêu con.
    Tháng ngày vất vả qua rồi.
    Cả dòng họ được mỗi ông Tôn Thân là khá, có đầu óc tư bản chủ nghĩa. Còn lại toàn là đẩu sao chi nhân. Có cho họ bao nhiêu tiền rồi cũng hết, vì những người này không có đầu óc địa chủ. Cuộc đời bố, con gà sinh ra vào lúc 10h trưa, vất vả không bao giờ yên. Bố tiếp khách liên tục.
    Tôi quay sang nói chuyện với thằng cháu:
  • Cháu ơi. Cháu biết vì sao dượng giao cơ nghiệp này cho cháu, mà không giao lại cho em An, con gái ruột dượng không?
  • Vì em An là phụ nữ. Dượng không tin phụ nữ. Cháu nói sai rồi phải không?
  • Mặt mũi cháu rất giống dì cháu (dì nó tức là vợ tôi). Dượng rất bực dì mày, ngay cả khi dì mày đã chết. Lâu dần, dượng càng bực. Dượng vừa yêu dì, vừa hận dì. Dượng giao lại cơ nghiệp cho cháu, vì, chỉ có cháu có đầu óc tư bản chủ nghĩa. Em An chỉ làm được phó giám đốc, phụ việc cho cháu thôi.
    Con thấy sự kỳ diệu của luật pháp Một phần Mười chưa? Dượng có tài giỏi gì hơn người ta đâu. Nhớ, sau khi cai quản cơ nghiệp của dượng, con phải nộp Một phần Mười cho Chúa, một cách đầy đủ.
    Việt Nam muốn giàu, chỉ cần làm trang trại nông nghiệp xanh.
    Sài Gòn, ngày 31 tháng Mười năm 2021
    Tôn Phi.
    Liên lạc mua sách in: tonphi2021@gmail.com
    Đọc miễn phí trên Amazon: https://www.amazon.com/dp/B09HWMQL54/


Bình luận về bài viết này