Truyện ngắn: Bố và con gái ( phần 26)


Lâu rồi, tôi mở một buổi tiệc. Bạn bè trong khoa văn học ngày xưa và thầy cô tới ăn tối.

Trong bữa ăn, ai có dự án gì, nói ra cho mọi người cùng nghe. Thường, tuỳ theo mức độ khả thi của mỗi dự án, tôi cấp một số tiền tương xứng. Làm được phần tiếp theo, tôi lại cấp cho nữa.

Lúc tôi ra được sách “Nền đạo đức tin lành và tinh thần của chủ nghĩa Tư Bản”, quả là một “bom tấn”. Cả thế giới gọi điện đến chúc mừng. Thầy cô trong khoa không ngớt lời khen ngợi.

9h tiệc tan. Kết thúc sớm để mọi người về đến nhà, nghỉ ngơi trước 10h.

Còn lại mỗi tôi và cô con gái.

Bố là chàng sinh viên có chỉ số sáng tạo cao nhất nước Việt Nam. Cho đến tận bây giờ, vẫn chưa thấy ai xô đổ được kỷ lục của bố. 28 tuổi, 30 cuốn sách phát hành trên Amazon.

Lúc mẹ con nghe bố và các chú bàn chuyện thành lập công ty quân sự tư nhân, mẹ dọn đồ ra khỏi nhà.

⁃ Mẹ về nhà thăm con, mà bị bố đuổi, đúng không?
⁃ Đúng.
⁃ Ông ngoại của con đến, bố cũng không thèm tiếp, đúng không?
⁃ Tại ông ngoại mày không hẹn trước. Lúc đó tao đang bận.
⁃ Bố không bận gì cả. Bố không muốn gặp ông ngoại. Ông ngoại đi đường xa tới thăm bố, ít nhất bố cũng phải mở cửa cho ông vào nhà chứ.
Đáng lẽ, bố phải sống cuộc đời lặng lẽ. Vợ làm thợ may, chồng làm thợ mộc hoặc dạy tiếng Anh, đừng cho ai biết mình là ai. Bây giờ, lỡ hết cả rồi con gái.

Con gái tôi lại như mọi ngày, lên phòng ngủ sớm. Còn lại một mình tôi trên bàn. Người ô-sin xong hết việc, cũng đã đi ngủ sớm, béo múp. Tôi mỗi ngày một già thêm, và thấy mình không còn như xưa nữa.

Đặt mua tiểu thuyết “Bố và con gái” tại tonphi2021@gmail.com

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s