
Một cái cây, mùa khô hạn, một giọt nước thôi cũng là quý giá. Vào mùa mưa, khi nó đã xanh tốt, đem bình lu nước đến cho cây đó, không có ý nghĩa gì nữa cả.
Tôi có một người chú (hoặc ai có một người chú cũng được) bị ốm. Thời sinh viên , chú ăn uống kham khổ. Trong khi các anh chị không phải là nghèo mà không có giúp.
Đáng lẽ, phải cho lúc nó còn khỏe mạnh. Đến khi nó ốm đau rồi có cho cũng muộn.
Đáng lẽ, khi chú còn khỏe, các anh em phải giúp mở cái shop. Chẳng hạn, shop bán vở, bút, thước, phấn học sinh. Cho dù là kinh doanh lỗ, nhưng khi đi đâu ai hỏi thì chìa cái card visit ra: tôi là chủ tiệm sách bút Trai họ Tôn. Tình hình bỗng chốc khác hẳn.
Tôi được thừa kế một dãy nhà ở quê. Tôi nói rõ ràng rằng, nhà mình đừng cho thuê theo kiểu 800-1 000 k hàng tháng. Hãy cho thuê theo kiểu, khách có bao nhiêu thì nộp 10% cho chủ nhà trọ, còn không có thì thôi. Xã hội Việt Nam khủng hoảng triết học, khủng hoảng nhân đạo. Khi tôi nói ra phương pháp này, cô tôi rất vui.
Sài Gòn, ngày 02 tháng Mười hai năm 2021.
Tôn Phi.
Liên lạc tác giả: tonphi@shop-charlie.com

Ủng hộ quỹ mở shop của tập đoàn Charlie
Donate us
20,00 US$