

Các diễn viên tham gia trong phim:
Anh họ Tôn Phi trong vai bố Phi, nhà sáng lập tập đoàn Charlie.
Em họ Thanh Hương trong vai mẹ M.
Em họ Quỳnh Chi trong vai bé Bảo An.
Bắt đầu chiếu phim:
Chuyện kể rằng, kể từ ngày mở nhà xuất bản, Tôn Phi bắt đầu mập mạp ra và phong độ trở lại. Kiến thức mình học được 10 năm coi như không uổng phí.
⁃ Bố Phi ơi. Sáng nay bố đưa mẹ và con đi Thảo Cầm Viên đi.
⁃ Không thấy tao đang bận à?
⁃ Bố thì bận gì cơ chứ?
⁃ Bố bận biên tập sách. Các tác giả gửi về. Bố phải biên tập lại văn bản.
⁃ Nhưng bố nhờ các cô chú biên tập cũng được mà. Con thấy bố toàn đi uống cà phê với mấy ông tận đẩu tận đâu, chứng tỏ bố rất rảnh.
⁃ Thôi được. Tối nay bố đưa hai mẹ con đi lễ. Sáng ngày mai đi Thảo Cầm Viên. Hỏi mẹ M. xem có được không?
⁃ Dạ. Bé Bảo An trả lời.
Mẹ M. nói chuyện với con gái Bảo An. Xong, mẹ M. đồng ý, cho bố Phi tối nay đi ăn tối cùng hai mẹ con. Sáng mai cả nhà 3 người đi Thảo Cầm Viên.
“Anh không quan tâm đến mẹ con em. Vậy mẹ con em dọn về nhà ngoại ở.”
“Càng tốt. Để tôi cho người chở đi.”
Nhiều lần M. và tôi cãi nhau như vậy. “Lúc mới yêu nhau thì anh chiều chuộng tôi dữ lắm. Lúc lấy tôi về rồi, tôi đẻ con cho anh, còn anh coi tôi như con ô-sin. Sao anh không lấy cuốn sách làm vợ đi.” M. vừa nói, vừa giận dỗi.
Tôi đang toàn bộ thời gian cho tập đoàn xuất bản Charlie của mình. Song có một nguyên tắc bất di bất dịch: luôn luôn đi lễ tối thứ ba, và ngày thứ Bảy Sabath. Hai ngày ấy là hai ngày duy nhất vợ chồng, con cái đoàn tụ. Năm nay tái bản 200 cuốn sách, quả thật là, không có một chút thời gian nào cho vợ con.
Lễ xong, hai mẹ con tạt qua quán. Con gái Bảo An đi chơi. Bố Phi và mẹ M. ngồi nói chuyện.
Tôi nói với vợ:
⁃ Số lượng bản thảo nhiều quá. Một mình anh làm không kịp.
Vợ tôi khuyên:
⁃ Vậy anh nói khéo với người ta. Rằng, nhà xuất bản lùi ngày ra sách của người ta sang tháng sau, năm sau. Đâu có muộn.
⁃ Ngày mai đã muộn rồi. Anh muốn làm cho họ ngay trong hôm nay.
⁃ Đúng thật là. Anh làm con tốt thí cho thời đại. Xã hội ra sao mặc kệ. Còn con nữa chứ.
⁃ Vâng em.
⁃ Bố em gửi cho anh 300 triệu nè. M. vừa nói, vừa lấy điện thoại ra chuyển khoản.
Ngoài bố vợ ra, không ai biết tôi nghèo. Mặc đồ đẹp, đi xe đẹp, phòng làm việc đẹp nữa. Duy có ông bố vợ biết. Ông nói: “Xưa nay có ai giàu nhờ nghề làm sách đâu.” Nói cũng tội mà thôi cũng kệ, ông vẫn khích lệ tôi làm sách. Mỗi lần tôi về thăm bố vợ, ông đều cho nhà xuất bản mấy trăm triệu để cầm hơi.