
Truyện ngắn: Chân dung nhà tư bản.
Các bạn ạ, tưởng rằng làm văn phòng thì sướng, nào ngờ, làm văn phòng rất cực, thà làm bảo vệ còn sướng hơn. Từ ngày mở nhà xuất bản, giàu thì giàu thật đấy, nhưng ông Tôn Phi chỉ còn được ngủ 4 tiếng 1 ngày.
Nhà xuất bản, hoặc ít hoặc nhiều, mỗi ngày đều bán được vài chục cuốn, đủ để trả lương cho nhân viên. Đứa em này xin cái điện thoại, đứa em kia xin đôi giày mới, ông anh nọ xin cái ví da. Nhà tư bản Tôn Phi sẵn lòng hào phóng nên cho hết.
Dạo gần đây, ông Tôn Phi không cho ai cái gì nữa. Tại vì ông kẹt. Vừa rồi thu hồi, đền bù một cơ số sách cho khách hàng. Cũng vừa rồi, thử nghiệm cái máy in mới. Mấy đứa em lại xin tiền, ông Tôn Phi cương quyết: Không là không.
Nhớ ngày nào, còn là sinh viên, mình vô lo vô nghĩ. Nay, làm chủ nhà xuất bản, sớm nào ngủ dậy cũng lo lắng, hôm nay có bán được đủ sách để trả tiền cho nhân viên hay không. Nếu không yêu sự nghiệp truyền bá tri thức cho nhân loại, chắc anh Tôn dẹp hết nhà xuất bản, đi chơi cho khỏe người.
Giờ đây, mình không bỏ nhà xuất bản được. Bỏ nhà xuất bản một cái là gần chục con người thất nghiệp theo. Cho nên, đâm lao thì phải theo lao. Ngày mai lại phải thức dậy sớm (3h sáng) để làm việc.
Viết tại quận 7, Sài Gòn, 05 tháng 06 năm 2022.
Lê Minh Tôn.