
Năm 29 tuổi, ông Tôn Phi lên ngôi chủ tịch của Tập đoàn xuất bản Charlie.
Ở Sài Gòn, dạo này người ta không biết tên thật của Tôn Phi. Thấy mình đi lảng vảng ngoài đường, người ta gọi ông Charlie, mời ông Charlie vào mua hàng ủng hộ họ.
Bữa ấy, hai ông bà Charlie họp Zoom với nhân viên. Từ sáng, hai ông bà đến quán quen sớm, sửa soạn chỗ ngồi. Tầng trệt, hai ông bà đã thuê nguyên ngày hôm nay. Các khách khác của quán phải lên tầng lầu.
9h30 mới họp. Từ nay, 8h, đến 9h, ông Charlie đón tiếp những người bạn. Bạn Nhâm dưới quận 12 lên, bạn Tương dưới quận 9 lên. Những người bạn thời thơ ấu.
Bạn Nhâm đến quán sớm. Có làm việc ngày chủ nhật cũng không giàu thêm, bạn lên quận 7 thăm bạn Phi. Ngoài bạn ra, cũng chẳng có đứa nào chơi được lâu bền với mình cả. Tình anh em chắc gì bền lâu.
Bạn Nhâm không biết công việc sách vở, nên ngồi đánh cờ tướng với ông chủ quán. Ông chủ quán cũng là một tay cao cờ. Bạn Phi thấp cờ, và giả sử có cao cờ, cũng đứng coi hai con người ấy đi về xe, pháo, mã. Bà Charlie chỉ đạo cho nhân viên của quán sắp ghế, sao cho lúc họp Zoom thì dễ nhìn nhất.
Ông Charlie ngồi trên ghế, nhìn vào bàn cờ tướng đang bày dở. Bạn của mình đi cờ thật là hay. Đối thủ của bạn cũng không vừa, mà cũng thua bạn. Chủ nhật hàng tuần, bạn bè đến quán cũ, thăm ông Charlie. Đến đây, nom thấy nhau vẫn bình an, là đã quá đủ rồi.
Có một đứa nhỏ đánh giày đi vào quán. Nhân viên trong quán định đuổi ra. Ông Charlie ra hiệu cho bọn chúng, quán hôm nay vắng khách, cứ để nó vào.
Đứa bé ngoan ngoãn cúi đầu chào Tôn Phi. Hình như nó biết mặt mình.
– Ông Tôn Phi ơi. Ông cởi giày ra nhé, em đánh giày cho ông.
Ông Charlie nhìn bà Charlie cười. Giày mới đánh hôm kia đó, cách đây có 3 hôm. Bà Charlie gật đầu, ra hiệu cho ông Charlie duỗi chân ra. Em bé tháo giày trên chân ông, đền cho ông một đôi dép nhựa đi tạm, rồi mang đôi giày của ông vào một góc, cặm cụi đánh.
Ông Charlie nhớ về bố của mình. Một người bố đã hy sinh biết bao tiền bạc, biết bao công sức cho ông học hành, rồi ông mới có tập đoàn xuất bản như ngày hôm nay. Ông ngồi ngắm chú bé.
-Con có muốn đi học không? Bà Charlie hỏi đứa nhỏ.
-Dạ. Con đi đánh giày thôi. Con không học được. Ông bà để con đánh giày cho ông bà thật đẹp nhé. Cám ơn ông bà.
Bà Charlie rút tiền ra trả cho đứa trẻ. Bà rút tờ 200k ra, định cho nó hết luôn. Đứa bé lắc đầu không lấy:
-Con đánh cho ông, con không lấy tiền đâu.
Rồi đứa nhỏ móc điện thoại Iphone trong túi ra, khoe:
-Bà Charlie ơi. Con có sách Ngữ pháp tiếng Việt của ông Charlie nè. Hằng ngày con lấy ra đọc. Thôi con đi quán khác nha. Chúc hai ông bà bán được nhiều sách ạ.
Cô cho con một cái bảo hiểm nhé. Con đi vào đây.
Dạ.
Bà Charlie bảo bạn làm bảo hiểm cho đứa bé, một cái bảo hiểm bệnh hiểm nghèo. Bà tính rất xa.
Đợi đứa bé đi rồi, bà Charlie mới che mặt khóc. Bà Charlie hay thương người, còn ông Charlie thì không thương ai hết.
Viết tại quận 7, Sài Gòn, ngày 14 tháng 06 năm 2022.
Tôn Phi (triết gia Lê Minh Tôn)
Chủ tập đoàn xuất bản Charlie.
Liên lạc tác giả: tonphi2021@hotmail.com.
Phone, Whatsapp, Signal: +84344331741
Trợ lý: tonthanck@gmail.com.
Rất hay
ThíchThích
Võ Ánh Nắng ok bác Nắng.
ThíchThích
👍❤️
ThíchĐã thích bởi 1 người
Thanh Sớmmai OK chị Mai, cám ơn chị Mai.
ThíchThích
Ông Bà đúng là người của TƯƠNG LAI … Hãy góp phần tích cực mang trí thức giúp cái dân tộc đang bị hủy hoại này …
ThíchThích
Lúc đầu thằng bé xưng Ông Bà;sao cuối lại đổi tông là Cô? phải chăng là hạt sạn của chén cơm ngon??? 😜🥰🥰🥰
ThíchThích
Đỗ Như Ly đứa nhỏ gọi Charlie và phu nhân là ông, bà, vì nó sợ. Bà Charlie xưng là cô, gọi thằng nhóc là cháu, vì bà Charlie phải luôn luôn trẻ đẹp.
ThíchThích
Yêu mến gia đình Charlie
ThíchThích
Ngô Thanh Qúy ok bạn Qúy. Cám ơn bạn Qúy.
ThíchThích